“Liễu di, mấy người vừa rồi nói chuyện chẳng khách khí chút nào, chúng ta cần gì phải nhẫn nhịn, để họ đi trước chứ!?”
Bên trong xe ngựa được trang trí hoa mỹ, so với bên ngoài đúng là một trời một vực, một thiếu nữ xinh xắn mặc váy áo màu vàng tươi đang ngồi trên đệm, phụng phịu nói.
Trước mặt thiếu nữ là một nữ tử trông chừng đã ngoài bốn mươi. Làn da của bà trắng nõn, được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng, nhưng năm tháng cuối cùng vẫn để lại một vết tích nhàn nhạt nơi khóe mắt.
“Yên nhi, Liễu di hiểu tâm tình của ngươi. Nhưng giang hồ xa xôi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Thương hành làm ăn, chú trọng hòa khí sinh tài.” Nữ tử nhẹ giọng khuyên nhủ, ngữ khí ôn hòa: “Huống hồ, mấy người vừa rồi nội khí đã thành, tuyệt không phải sai dịch Trấn Phủ Ty tầm thường. Người đi theo đã có thực lực như vậy, kẻ ngồi trong xe giá kia tuyệt đối không phải người thường! Chúng ta hà tất vì nhất thời tức giận mà chuốc thêm phiền phức không cần thiết!”
“Liễu di, đạo lý ta đều hiểu, nhưng trong lòng vẫn ấm ức vô cùng!” Thiếu nữ nhíu chặt đôi mày, giọng điệu mang theo vài phần không cam lòng và tức giận.
