Trần Bình An ngồi ở ghế chủ tọa, trước mặt là cao lương mỹ vị, thần sắc hắn bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm nhìn mọi người trong sảnh.
“Hôm nay vừa mới gặp mặt, hẳn là chư vị vẫn chưa hiểu rõ con người của bản trấn. Nhưng không sao, sau này sẽ có nhiều cơ hội để chúng ta dần làm quen. Chỉ cần chư vị quen rồi, sẽ biết bản trấn ta rất dễ chung sống, chuyện gì cũng rất coi trọng quy củ. Những chuyện đường đường chính chính, đúng phận sự, bản trấn tuyệt đối không trách phạt. Vài chuyện cá biệt, chỉ cần không đi quá giới hạn, bản trấn nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Có điều…”
Trần Bình An ngừng lại một chút, ánh mắt lần lượt lướt qua gương mặt mọi người.
“Nếu có kẻ nào thấy bản trấn còn trẻ mà trong lòng nảy sinh ý đồ xấu xa, vậy đừng trách bản trấn lòng dạ độc ác, không nể nang tình cũ. Con người bản trấn làm việc rất tùy hòa. Chư vị muốn thể diện, bản trấn sẽ cho chư vị thể diện. Chư vị không muốn thể diện, bản trấn cũng sẽ dạy cho chư vị biết thế nào là quy củ. Phàm là chuyện gì cũng phải có trên có dưới, hợp tác tốt đẹp thì đôi bên cùng có lợi. Hơn nữa, bản trấn không có nhiều kiên nhẫn, chuyện chỉ nói một lần. Nếu có kẻ vẫn không hiểu, vậy chỉ đành chúc các ngươi may mắn!
Ồ, phải rồi, bản trấn mới nhậm chức, rất vui được làm quen với chư vị, hy vọng sau này chúng ta có thể chung sống vui vẻ!”
