“Thuộc hạ Dư Tấn Giác, tham kiến đại nhân, đại nhân vạn an.”
Sau khi được Trần Bình An cho phép tiếp kiến, Dư Tấn Giác liền vội vàng bước vào công phòng, chắp tay hành lễ với Trần Bình An.
“Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Trần Bình An thần sắc thản nhiên, hờ hững hỏi.
Hắn vẫn đang nằm trên giường mềm tận hưởng giây phút nhàn rỗi thì nghe thuộc hạ bẩm báo, nói Dư Tấn Giác có việc quan trọng cần gặp.
“Đại nhân, chuyện của Huyết Đao Môn vô cùng hệ trọng, vì đại cục của Bắc Thương, thuộc hạ khẩn cầu đại nhân rút quân.” Dư Tấn Giác không một lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề.
