“Trần đại ca.”
Vừa rời khỏi thành Quảng Nguyên, Mộc Thanh Dao liền trông thấy Trần Bình An ở cách đó không xa, đôi mắt nàng sáng rỡ, hưng phấn hệt như một tiểu cô nương.
Trần Bình An quay đầu lại, liền thấy cái đầu nhỏ của Mộc Thanh Dao đang tinh nghịch thò ra từ cửa sổ xe ngựa.
“Mộc tiểu thư.” Trần Bình An có nét mặt ôn hòa, mỉm cười đáp lại.
“Trần đại ca, chúng ta quen biết đã gần một tháng rồi, đừng khách khí như vậy nữa.” Mộc Thanh Dao cười rạng rỡ, giọng điệu mang theo chút tinh nghịch: “Cứ gọi ta là Thanh Dao được rồi.”
