“Trần huynh, phúc vận song toàn, diễm phúc không cạn, thực khiến người khác phải ghen tị.” Tiết Tử Nhu cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, bước đến trước mặt Trần Bình An, rót cho hắn một chén rượu: “Tử Nhu kính Trần huynh một chén.”
“Đa tạ Tử Nhu tiểu thư.” Trần Bình An cười như không cười đáp lại.
“Trần huynh không cần khách khí, chúc mừng Trần huynh ôm được mỹ nhân về.” Tiết Tử Nhu cũng tự rót cho mình một chén, mỉm cười nâng ly.
Tiết Tử Nhu tuy không nói rõ, nhưng lại ngầm đưa ra ám chỉ.
Tú bà đứng một bên nghe vậy, không khỏi kinh hồn bạt vía.
