“Ngự thú thanh ngưu?” Đan Thiên Phủ ngẩn ra một chút, hỏi: “Tô đạo hữu quen hắn sao?”
“Nhưng hắn có ngự thú thanh ngưu hay không thì ta không biết.”
“Ồ, người đến rồi.”
Nhìn theo ánh mắt của Đan Thiên Phủ, Tô Du trông thấy một thiếu niên có tướng mạo thật thà phúc hậu, ánh mắt thuần khiết ngây ngô, trên lưng vác một cây cuốc và một thanh dao chặt củi, mình mặc áo vải thô, từ trong một động phủ bước ra.
Đan Thiên Phủ thấp giọng nói: “Chính là hắn rồi, không biết có thật không nữa, trên người hắn dường như ngoài cây cuốc và dao chặt củi kia ra thì chẳng còn pháp bảo nào khác.”
