Tô Du kiểm tra từng món một, số tài nguyên mà những người này dâng lên có lẽ lại đủ để hắn tôi luyện thêm ba bốn cây kiếm cốt. Điều này khiến trên mặt hắn nở một nụ cười nhẹ, hài lòng gật đầu nói: “Không tệ.”
“Ta không giữ các ngươi lại nữa, tất cả hãy cố gắng tu hành cho tốt.”
Dư Tiểu Hà, Ngô Hách Đình và những người khác lần lượt bước ra khỏi động phủ của Tô Du, lại quay đầu nhìn động phủ đang đóng chặt bởi trận pháp một cái, bọn họ khẽ hít một hơi rồi không nói gì mà cất bước rời đi.
Mãi đến khi đi xa, Ngô Hách Đình mới hạ giọng nói: “Dư sư huynh, ngươi mỗi lần đều dâng cho Hà sư huynh nhiều tài nguyên như vậy mà vẫn có thể tu luyện nhanh đến thế, thủ đoạn quả nhiên phi phàm.”
Dư Tiểu Hà liếc nhìn Ngô Hách Đình và những người khác, bình thản đáp: “Cũng thường thôi. Tài nghệ không bằng người, giao ra một ít tài nguyên để giữ mạng cũng rất đáng giá.”
