Động thiên phúc địa của Doãn gia chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó từng vị tiên nhân Doãn gia đều đưa mắt nhìn về phía Lâm Vạn Đồng, vừa phẫn nộ lại vừa hoang mang.
"Lâm trưởng lão!" Giọng gia chủ Doãn gia the thé đầy phẫn uất, nhìn chằm chằm Lâm Vạn Đồng: "Doãn gia ta sở dĩ chọc phải tên kia, tất cả đều là vì..."
"Câm miệng!" Chẳng đợi gã nói xong, Lâm Vạn Đồng lập tức quát lớn, trừng mắt nói: "Một lũ vô dụng, vốn dĩ bản trưởng lão còn định nâng đỡ Doãn gia các ngươi một phen, nhưng giờ xem ra, là ta trước đây đã nghĩ sai rồi, chỉ với bộ dạng này của các ngươi mà cũng xứng được nâng đỡ sao? Hừ!"
"Hãy suy nghĩ cho kỹ, Doãn gia còn muốn đặt chân tại Ân Duyệt Tiên Thành nữa hay không!"
Lâm Vạn Đồng phẫn nộ phất tay áo rời đi.
