Tuy khúc xương này trông không có gì lạ, nhưng có thể khiến linh thể của Mã Thiên Linh cảm thấy tim đập mạnh, hiển nhiên thứ này không hề đơn giản.
Tô Du nhận lấy khúc xương, cẩn thận dò xét một lúc nhưng cũng không nhìn ra đây rốt cuộc là thứ gì.
Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: “Thứ này ta tạm giữ, đợi ta tra rõ lai lịch của nó rồi sẽ trả lại cho ngươi.”
“Hì hì.”
Mã Thiên Linh cười nói: “Không cần đâu, của ta chẳng phải là của Du thúc sao? Hơn nữa ta mang nó ra ngoài cũng là muốn đưa cho Du thúc, ta cảm thấy nó hẳn là đến từ một vị tồn tại phi phàm.”
