Ánh mắt Thái Thanh dần bình tĩnh lại, ả giơ tay mở Thiên Ma Đế Vực Hồn Phiên, tiếng gào thét của sinh hồn ngăn cách âm thanh bên ngoài. Thái Thanh thẩm thị Đoạn Hoài Ca, như muốn nhìn thấu sự hư trương thanh thế trong lòng hắn.
Đoạn Hoài Ca nói tiếp: "Thái Thanh, thật ra ngươi cũng là một kẻ đáng thương, không phải sao?"
"Ngươi vì thánh địa mà cam nguyện trấn thủ Thiên Vực ba vạn năm, đổi lại không phải là khúc ca tán dương anh hùng, mà là sự phản bội vô tình, bọn chúng xem ngươi như quân cờ, xem là công cụ có thể tùy ý vứt bỏ!"
"Ta biết bây giờ ngươi nhất định đang đoán xem tin tức của ta từ đâu mà có, ta cũng chẳng ngại nói cho ngươi biết, là 'ngươi' tự mình nói cho ta!"
"Thiên Huyền Thánh Nữ căm ghét cái ác, một thân chính khí ngày xưa, khi thấy bản thân biến thành bộ dạng khát máu tàn bạo như bây giờ, nhất định sẽ rất đau lòng, phải không?"
