Huyết Cưu Tử cười âm hiểm, những sợi tơ máu trên đầu ngón tay quấn quýt: “Phó gia? Một gia tộc lục phẩm quèn ở một tiểu châu nơi biên thùy mà cũng xứng so sánh với Quận Vương phủ của ta sao?”
Bạch Cốt Thượng Nhân phe phẩy chiếc quạt xương, thong thả nói: “Lôi tộc trưởng, nghe nói Phó Trường Sinh của Phó gia đã từng dăm ba bận mượn trưng triệu lệnh để gây khó dễ cho Lôi gia của ngươi?”
Trong mắt Lôi tộc trưởng lóe lên hàn quang, rồi hắn cười nói: “Chẳng qua chỉ là chút chuyện cũ, không đáng nhắc đến. Nhưng mà... nếu lần này có thể tiện tay giải quyết hắn thì cũng tốt.”
Hắn thầm tính toán trong lòng: “Nếu Phó Trường Sinh ở Ngọc Lâm phủ, với sức của ba người này, chắc chắn có thể chém giết được hắn! Đến lúc đó, Lôi gia ta không những độc chiếm được Thượng Cổ Dược Viên mà còn diệt trừ được mối họa trong lòng!”
Huyết Cưu Tử liếm môi, trong mắt lóe lên tia khát máu: “Phó Trường Sinh? Nghe nói hắn là nhất phẩm Kim Đan, không biết luyện thành huyết đan thì mùi vị sẽ thế nào nhỉ…”
