Trong mắt Thu Nguyệt sư thái loé lên hàn quang, lão giả kia lập tức như bị sét đánh, lùi lại mấy bước phun ra một ngụm máu tươi.
“Trước mặt bản tọa mà cũng dám ra oai sao?” Giọng sư thái không lớn, nhưng lại chấn động khiến chín cột máu rung lên bần bật, những con mãng xà kia kinh hãi co rúm lại.
Trong điện truyền ra một tiếng cười dài khàn khàn: “Ha ha ha, Thu Nguyệt đạo hữu hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối? Mời vào!”
Cánh huyết ngọc đại môn nặng nề mở ra không một tiếng động, huyết tinh khí nồng nặc ập vào mặt. Thu Nguyệt sư thái khẽ nhíu mày, quanh thân nổi lên một tầng ngân nguyệt quang hoa, ngăn cản trọc khí xâm nhập.
Giữa đại điện là một huyết trì khổng lồ, trong ao nổi lềnh bềnh vô số bạch cốt. Huyết chân nhân đang ngồi xếp bằng trên một đóa huyết sắc liên hoa giữa ao, thân thể gầy gò như que củi được bọc trong đạo bào đỏ thẫm, chỉ có đôi mắt là sáng quắc đến kinh người.
