Trương lão hán vội vàng chui ra từ sau tảng đá, gật đầu khom lưng: “Triệu đội trưởng, là lão hủ đây! Hai vị này là họ hàng xa của lão hủ, đặc biệt đến đây để giúp hái thuốc…”
“Câm miệng!” Triệu đội trưởng quất một roi xuống bên chân Trương lão hán, “Trương lão đầu, ngươi lấy đâu ra thân thích thế?” Gã quay sang Phó Trường Sinh, đột nhiên đưa tay định túm lấy cổ áo hắn: “Nhìn là biết ngay người từ nơi khác đến!”
Phó Trường Sinh nghiêng người né tránh, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Triệu đội trưởng nổi giận: “Còn dám né? Bắt hắn lại cho ta!”
Năm tên thành vệ lập tức vây lại. Vu Linh Nhi sợ đến trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn lấy hết can đảm chắn trước mặt Phó Trường Sinh: “Các ngươi… các ngươi đừng có làm bậy!”
Ngay lúc tình thế căng như dây đàn, Trương lão hán đột nhiên móc từ trong ngực ra khối Hỏa văn thạch kia, run rẩy đưa lên: “Triệu đội trưởng, đây là thứ lão hủ hái được hôm nay…”
