Phó Vĩnh Thụy cười lạnh một tiếng: “Trùng hợp quá.” Hắn quay sang một đệ tử khác: “Điều tra vụ án diệt môn của Diệp gia ở Nam Lĩnh.”
Vài ngày sau, kết quả điều tra được đặt trước mặt Phó Vĩnh Thụy — quả thật có chuyện đó, thời gian, địa điểm, thủ pháp đều hoàn toàn trùng khớp. Thậm chí còn có người sống sót từng xác nhận thân phận của Diệp Thanh Dương.
“Tiếp tục điều tra.” Phó Vĩnh Thụy ném bộ hồ sơ về lại mặt bàn. “Ta muốn biết hành tung mỗi ngày của hắn, và hắn đã tiếp xúc với những ai.”
Đệ tử Ám Đường nhận lệnh rời đi. Phó Vĩnh Thụy một mình đứng trong mật thất, đầu ngón tay ngưng tụ một luồng linh lực u tối, vẽ nên chân dung của Diệp Thanh Dương giữa không trung. Trong bức chân dung, một văn sĩ trung niên ôn hòa nho nhã, mày mắt đượm cười, không nhìn ra chút dáng vẻ nào của tà tu.
“Thiên Dương chân nhân.” Phó Vĩnh Thụy khẽ thì thầm, bức chân dung đột nhiên méo mó, hóa thành một đám sương mù đen rồi tan biến.
