Lôi Vạn Quân thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: “Các vị nói đi, nên cầu hòa với Phó gia hay tiếp tục giữ nguyên hiện trạng?”
“Đương nhiên là giữ nguyên hiện trạng!” Ngũ trưởng lão là người đầu tiên nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy thịt rung lên, “Lôi gia ta có Thất Quận Vương phủ chống lưng, chẳng lẽ còn sợ Phó gia hay sao?”
“Ngu xuẩn!” Nhị trưởng lão quát lớn, “Thất Quận Vương phủ ở tận Kinh Châu xa xôi, nếu Phó gia nổi sát tâm, đợi viện binh tới nơi, Phó gia đã sớm diệt môn chúng ta rồi! Theo ta thấy, nên lập tức phái người đến Phó gia cầu hòa!”
“Cầu hòa?” Ngũ trưởng lão cười khẩy, “Nhị trưởng lão muốn phản bội Thất Quận Vương phủ sao? Bao năm qua chúng ta đã nhận bao nhiêu tài nguyên của Vương phủ? Bây giờ quay đầu cầu hòa, Thất Quận Vương sẽ tha cho chúng ta sao?”
Thất trưởng lão trầm ngâm nói: “Lôi gia ta và Phó gia tuy có xích mích, nhưng chưa gây ra tổn thất không thể cứu vãn. Nếu thành tâm xin lỗi, bồi thường tổn thất, chưa chắc đã không thể hóa giải ân oán.”
