“Ngao Thương tộc trưởng?” Giọng hắn bình thản không chút gợn sóng, không nghe ra hỉ nộ, “Ngao Thanh trưởng lão đang giám sát huấn luyện mấy con nghiệt súc mới đưa đến ở trường huấn thú, hiện giờ không rảnh. Trưởng lão có lệnh, bảo ngươi lập tức đến thiên điện thần điện chờ đợi.”
“Vâng, vâng, làm phiền chấp sự đại nhân dẫn đường.” Ngao Thương vội vàng cúi người đáp, không dám có chút dị nghị, càng không dám vì cô tổ mẫu không đích thân ra đón mà có nửa phần bất mãn. Ở vương đô thần điện này, hắn biết rõ thân phận của mình.
Vị chấp sự kia không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, xoay người đi vào trong cửa. Ngao Thương lập tức hít sâu một hơi, thu liễm khí tức, cẩn thận từng li từng tí đi theo.
Vừa bước vào bên trong thần điện, Ngao Thương liền cảm thấy một luồng khí tức nguyên thủy, cuồng dã, hung lệ hơn nhiều, hòa lẫn với mùi máu tanh nhàn nhạt ập thẳng vào mặt, tựa như từ thế giới văn minh bước vào sào huyệt hồng hoang của dã thú.
Ánh sáng đột nhiên trở nên u ám, những cây cột lớn được điêu khắc từ xương thú khổng lồ không rõ tên hoặc đá đen kịt, trên tường khảm nạm các loại đầu lâu yêu thú hoặc tinh thạch kỳ dị, phát ra đủ loại u quang. Trong không khí tràn ngập yêu khí nồng đậm, mùi dược thảo và một chút... khí tức sợ hãi thoang thoảng.
