Hắn đột ngột ngẩng đầu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tàn độc.
—
Đêm khuya, Mạc Hoài Viễn lặng lẽ lẻn vào một hang động tự nhiên nằm ở nơi sâu nhất trong mạch khoáng. Trong động âm u ẩm ướt, trên vách đá mọc đầy rêu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, còn trên mặt đất thì khắc một toà trận pháp phức tạp màu máu.
Mười hai thi thể thợ mỏ được xếp thành hình tròn, thiên linh cái của mỗi người đều bị bổ ra, não tủy bị khoét sạch, thay vào đó là một quả trứng cổ đen kịt.
“Lấy não của phàm nhân làm vật chứa, nuôi dưỡng Cổ phệ tâm…” Mạc Hoài Viễn lẩm bẩm niệm chú, đầu ngón tay bắn ra một giọt tinh huyết, rơi vào trung tâm trận pháp.
