“Đừng căng thẳng.” Phó Vĩnh Khuê vỗ về Phệ Linh Trùng, “Đều là người một nhà. Ca, huynh trông chừng con rắn của huynh cho kỹ, đừng dọa Tiểu Lam nhà ta.”
Phó Vĩnh Nhẫn cười ha hả, tiện tay ném cho Hắc Lân Mãng một tảng thịt thú đẫm máu: “Đi thôi, nhân lúc trời còn sớm.”
“Khoan đã!” Phó Vĩnh Khuê đột nhiên gọi huynh trưởng lại, từ trong túi trữ vật lấy ra một xấp phù lục: “Đây là ‘Ngũ Hành Hộ Thân Phù’ ta dùng giấy phù phế liệu cải chế lại, tuy hiệu lực chỉ bằng bảy thành so với bản gốc, nhưng hơn ở chỗ giá rẻ.”
Phó Vĩnh Nhẫn đành bất đắc dĩ nhận lấy phù lục, nhìn đệ đệ lại lôi ra một đống chai lọ: “Đây là ‘Hồi Khí Tán’ luyện từ cặn đan dược bỏ đi, hiệu quả bằng một phần ba hàng thật, nhưng giá thành chỉ bằng một phần mười... Đây là…”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Phó Vĩnh Nhẫn vội vàng ngắt lời, “Còn chần chừ nữa là trời tối mất!”
