Nàng chợt ngẩng đầu nhìn Phó Trường Sinh, sự kích động hiện rõ trên nét mặt:
“Nếu luyện chế theo đan phương cải tiến này, dược lực tổn hao ít nhất có thể giảm đi một nửa! Tỷ lệ thành đan ắt sẽ tăng mạnh! Số lượng đan tối đa… thiếp thân ước tính, tuyệt không phải hai viên, ít nhất có thể đạt tới bốn viên! Phu quân, lần này người đã lập đại công rồi! Giá trị của phương này, vượt xa đan phương ban đầu!”
Phó Trường Sinh nhìn dáng vẻ hưng phấn của thê tử, thản nhiên cười một tiếng, như thể chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể:
“Có ích cho gia tộc là tốt rồi. Có lẽ trong cõi u minh, tự có thiên ý, đã định Phó gia ta được sở hữu đan phương hoàn chỉnh này.”
Liễu Mi Trinh cẩn thận cất đi đan phương đã cải tiến, như thể đang nâng niu một món tuyệt thế trân bảo, trong mắt lóe lên ánh sáng của sự tính toán và sắp đặt:
