"Đây là Tiên Vân Hạc, ta cứu được khi nó còn nhỏ, vẫn luôn bí mật nuôi trong sơn cốc." A Lê vuốt ve bộ lông của hạc, "Nó tuy chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, nhưng tốc độ phi hành cực nhanh, miễn cưỡng có thể chở được ba người chúng ta."
Ba người không còn do dự, nhanh chóng trèo lên lưng hạc. Tiên Vân Hạc kêu lên một tiếng trong trẻo, dang rộng đôi cánh, nương theo gió đêm lặng lẽ cất cánh, bỏ lại Vân Sơn Thành tĩnh mịch ở phía xa.
Trên cao, gió lạnh buốt xương.
Tiên Vân Hạc bay tuy nhanh, nhưng dù sao cũng chở quá nặng, nên bay không được ổn định. Thiết Trụ căng thẳng nắm chặt lông hạc, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cắn chặt răng không nói một lời.
Phó Trường Lôi vững vàng ngồi trên lưng hạc, dù đã mất đi tu vi, nhưng khí chất trầm ổn được tôi luyện qua bao sóng gió vẫn không hề suy giảm. Hắn nhìn về phía đất trời mờ mịt vô tận phía trước, cất tiếng hỏi: "A Lê cô nương, tình hình cụ thể của Thiên Vương Thành thế nào? Có giống Vân Sơn Thành, do hội trưởng lão nắm quyền không?" Hắn phải chắc chắn rằng đây không phải là vừa thoát hang sói lại vào miệng cọp.
