Phó Vĩnh Bồng bị nói cho mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu không dám nói thêm lời nào, chỉ là ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng vừa được phụ thân coi trọng mà nhen nhóm lên, lại bị gáo nước lạnh của hiện thực dội cho băng giá, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt và lo âu.
…
…
Cấm địa hậu sơn của Ngô gia, mây mù lượn lờ.
Ngô gia tộc trưởng cung kính đứng trước một lão giả dung mạo thanh tú, khí tức du trường, chính là cây kim định biển của Ngô gia – Ngô lão tổ. Hắn đem chuyện Phó Trường Li và Phó Vĩnh Bồng đến cầu lấy “Sơn Hà Bình Phong” bẩm báo chi tiết.
