Mộ Dung Cửu một thân hắc bào, ngạo nghễ đứng giữa hư không. Là truyền nhân đời này của Thiên Cơ Các, ngoài thiên phú hơn người, thực lực tự nhận vô địch trong đám thiên kiêu cùng thời, dung mạo của hắn cũng cực kỳ xuất chúng.
Hắn nhíu mày, nhìn Từ Niệm Chân phía trước, lạnh giọng nói: "Vốn dĩ giữa ngươi và ta chỉ cần phân thắng bại là đủ, sẽ không lấy tính mạng của ngươi. Nhưng ngươi lại khiếp chiến bỏ chạy giữa chừng, khiến ta rất không vui, cũng là một sự coi thường và sỉ nhục đối với ta. Vì vậy, ta quyết định, sau khi đánh bại ngươi, sẽ phế bỏ tu vi của ngươi để răn đe."
Hắn cầm Tinh bàn trong tay, có lòng tin tuyệt đối.
Từ Niệm Chân ngẩng mặt lên, vừa búi lại mái tóc dài xõa tung vì trận chiến trước đó, vừa lạnh lùng nhìn Mộ Dung Cửu, đáp: "Không muốn đánh với ngươi, chỉ vì ta có việc quan trọng cần giải quyết, chưa đến mức khiếp chiến. Có điều, ta thấy ngươi thật sự quá đáng ghét, sau khi đánh bại ngươi, ta sẽ giết ngươi."
Nàng khẽ giơ bàn tay ngọc, một đóa quỳnh hoa thánh khiết hiện ra trong lòng bàn tay, rồi nàng đột ngột bóp mạnh, đóa quỳnh hoa nở rộ đồng thời cũng vỡ tan, hóa thành vô số cánh hoa bay múa khắp trời.
