Lời vừa dứt, Vô Gian đi sâu vào sơn cốc, thân ảnh bị ma khí cuộn trào nhấn chìm.
Thực Nguyệt Ma Vương lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục lau chùi thanh trường kiếm của mình.
“Bái kiến chủ thượng!” Vô Gian Ma Vương quỳ một gối xuống đất.
Thanh âm của Huyền U Ma Chủ truyền đến từ trên đài cao: “Hắn đã đi tới đâu rồi?”
Vô Gian Ma Vương đáp: “Vẫn còn ở gần Trầm Uyên Sơn Mạch, cách Ma Uyên sáu vạn vạn dặm.”
