“Thiền Tôn, chỉ e là không ngăn được nữa rồi!” Tiêu Vô Ưu thần sắc ngưng trọng.
Liên tục thi triển thần thông mà đối phương lại không hề hấn gì. Thái Thượng Vong Tình Kiếm Đạo có thể chém đứt nhân quả, lẽ ra dù đối phương có lui đi, thần thông vẫn có thể truy tìm khí cơ, nhân quả mà đến. Nhưng rõ ràng, đối mặt với kẻ địch ngoại giới này, mọi đòn công kích đều như đá chìm đáy biển, không chút hồi âm, tất cả chỉ là hao phí nguyên thần mà thôi.
Đối với Hư Tiên mà nói, nếu chỉ là thuật pháp thông thường đối đầu, dù có ác chiến mấy tháng cũng khó phân cao thấp. Nhưng một khi đã dùng đến loại thần thông liều mạng, chạm tới bản nguyên đại đạo này, mỗi lần thi triển đều là đang đốt cháy đạo hạnh của chính mình.
“A Di Đà Phật.” Tuệ Giác Thiền Tôn niệm một tiếng Phật hiệu, vẻ bi mẫn trên gương mặt càng thêm đậm. “Quả nhiên thiên mệnh khó trái, bọn ta đã dốc hết sức rồi. Tiêu thí chủ, ngươi đi đi, giữ lại núi xanh, sau này đại kiếp nổi lên mới có cơ hội hóa giải.”
Tiêu Vô Ưu khẽ gật đầu, không chút do dự. Đến cảnh giới như bọn họ, việc cân nhắc lợi hại chỉ diễn ra trong chớp mắt.
