Trong rạp chiếu phim, ánh đèn sáng rực, chiếu lên người Hà Hiểu Đình, khiến cả người nàng như được bao phủ bởi một tầng hào quang tuyệt đẹp.
Trần Tri Bạch cúi đầu nhìn xuống, đón lấy ánh mắt mong chờ của Hà Hiểu Đình rồi gật đầu.
"Đương nhiên là thích, thời đó nam sinh trong lớp và các lớp khác, gần như không ai là không thích muội cả, chỉ là lúc ấy không thịnh hành việc bình chọn hoa khôi, nếu không muội chắc chắn sẽ được chọn làm hoa khôi."
Trần Tri Bạch cười nói.
Nhưng Hà Hiểu Đình chỉ nghe được câu đầu tiên của hắn, câu "Đương nhiên là thích".
