“Chuyện đó thật sự tuyệt như lời ngươi nói sao?” Vương Tuệ nhìn quanh, dù không ai nhìn về phía này nhưng giọng nói của nàng vẫn rất nhỏ.
“Chuyện gì?” Liễu Mộng nhất thời không hiểu nên hỏi lại.
“Ai da, là chuyện đó đó.” Vương Tuệ đỏ mặt nói xong, thấy Liễu Mộng vẫn còn vẻ ngơ ngác, bèn nhỏ giọng nói thêm một câu.
Lần này, Liễu Mộng đã hiểu ra.
“Muốn biết thì tự đi mà tìm một nam tử, đến lúc đó ngươi sẽ biết là chuyện gì.” Liễu Mộng có phần bất đắc dĩ nói.
