"Tỉnh dậy, mau rời giường thôi, không dậy nhanh sẽ lỡ chuyến tàu cao tốc buổi sáng đó."
Sáng sớm hôm sau, lúc tám giờ, Trần Tri Bạch vỗ nhẹ một cái lên bắp đùi thon dài trắng nõn của Liễu Mộng, trực tiếp nói.
"Không muốn, ta còn muốn ngủ thêm một lát, buồn ngủ quá."
Liễu Mộng mở mắt nhìn Trần Tri Bạch một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo nàng vẫn bất đắc dĩ ngồi dậy.
"Sớm biết vậy đã đặt vé buổi chiều rồi, bây giờ buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi."
