Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, khi Hà Hiểu Đình tỉnh giấc mở mắt ra thì đã là mười giờ sáng.
Vì mới tỉnh ngủ nên nàng có chút mơ màng, giơ tay lên dụi mắt, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngây ngô.
Khi nhận ra mình không ở ký túc xá mà đang trong một phòng ngủ hoàn toàn xa lạ, Hà Hiểu Đình sững sờ một lúc, sau đó chuyện tối qua như một cuốn phim quay chậm lướt qua trong đầu, khiến gò má xinh đẹp trắng ngần của nàng trong phút chốc đỏ bừng.
Ngay cả chiếc cổ thon dài trắng ngần cũng nhuốm một vệt hồng kinh tâm động phách.
