“Đừng quấy, phụ mẫu ngươi vẫn còn ở nhà.”
Trần Tri Bạch vươn tay vỗ nhẹ vai Trần Giai Tuệ, ngăn cản hành động của nàng.
“Không, không sao đâu, chỉ cần khẽ tiếng một chút, đừng để phụ mẫu ta nghe thấy là được rồi.”
Trần Giai Tuệ với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ửng hồng, lúc này khẽ nói một câu, trong lúc nói, đôi mắt xinh đẹp của nàng vì ngượng ngùng mà không dám nhìn Trần Tri Bạch.
“Ngươi sao thế này?”
