“Dù sao cũng không thể nói ở ngoài này!”
Quan Thiến đỏ bừng mặt, vẫn trừng mắt liếc nàng một cái.
“Sợ gì chứ...”
Lý Hiểu Nam lầu bầu một câu, nhưng thấy ánh mắt của hảo tỷ muội đang trừng mình, vội vàng lè lưỡi, ôm luôn cánh tay Quan Thiến.
“Được rồi được rồi, ta không nói nữa.”
