Một lời khó nói hết.
“Thể diện của ngươi chính là tự thú sao?” Hạ Cẩn khá cảm khái nói.
“Không sao cả, bọn họ càng như vậy, càng chứng tỏ ta đúng, không chỉ thế, còn cho thấy bọn họ đang sợ hãi.” Du Uyển Di lấy ra một phong thư, khó khăn đưa cho Hạ Cẩn, “Hạ sư tỷ, ngươi hãy giao cái này cho sư phụ ta.”
“Đây là gì?” Hạ Cẩn nhận lấy phong thư, khá tò mò.
“Ta muốn tranh thủ danh ngạch Tiên Phủ cho hắn, Tiên Phủ sắp mở rồi còn gì? Ta muốn nhét Giang Mãn vào đó.” Du Uyển Di hung hăng nói, “Rồi sẽ có một ngày, những kẻ đã đánh ta đều phải tránh né mũi nhọn của ta.”
