“Lấy Bắc Hải Yêu Đình ra dọa ta! Hừ!”
Dương Chính Sơn lạnh hừ một tiếng, hắn vốn không có ý định dừng tay.
Có lẽ nếu hắn tha cho Thủy Kích, sau này Thủy Kích sẽ không dây dưa nữa, nhưng hắn cảm thấy khả năng cao là Thủy Kích sẽ ghi hận trong lòng, bởi vì vừa rồi hắn đã tước đoạt năm trăm năm thọ nguyên của Thủy Kích, mối thù như vậy không thể nào hóa giải được.
Hơn nữa, nếu đối phương đã muốn cướp đoạt của hắn, vậy hắn tự nhiên cũng muốn cướp đoạt lại của đối phương, phải biết rằng trong tay Thủy Kích còn rất nhiều Âm Tuyền Tương, đó chính là thứ hắn đang cần.
Thủy Kích thấy Dương Chính Sơn sắp đuổi kịp mình, lập tức xuyên không khỏi Thái Hư, trở về thế giới thực, mà Dương Chính Sơn cũng bám sát theo sau.
