Lam Thủy trấn thủ phủ thực chất chỉ là một tòa lầu trúc, cũng chẳng có hộ vệ gì.
Lục Diệp dò hỏi đường đi rồi bay tới, không có việc gì khác, chỉ đơn thuần muốn từ biệt Tử Anh một tiếng.
Vị trấn thủ đại nhân này trước đây đã giúp hắn không ít, nay muốn rời đi, tất nhiên phải báo cho nàng một tiếng.
Trước lầu trúc, Tử Anh đang chăm sóc hoa cỏ. Lục Diệp tới nơi, thấy cảnh này không khỏi ngẩn người. Vị trấn thủ đại nhân anh khí bức người, lại không ngờ còn có nhã hứng như vậy.
“Định đi rồi sao?” Tử Anh không quay đầu lại, hiển nhiên đã thấu rõ ý định của Lục Diệp.
