Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của U Điệp, Cửu Anh thong thả nói: "Bản tôn bị trọng thương, đã chìm vào giấc ngủ nhiều năm, vừa mới tỉnh lại, cho nên không thể phát huy toàn bộ thực lực. Nhưng chỉ cần để bản tôn có được nhục thân một lần nữa, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong. Đến lúc đó, đừng nói là Hợp Đạo, cho dù là cảnh giới trên cả Hợp Đạo, bản tôn cũng có thể chỉ đường cho ngươi!"
"Trên cả Hợp Đạo!" U Điệp không khỏi rung động.
"Còn không lui ra!" Cửu Anh lạnh lùng quát, "Lẽ nào ngươi muốn đối địch với bản tôn?"
Sắc mặt U Điệp biến đổi, vẻ mặt thay đổi liên tục, rồi lại cúi người thi lễ: "Vãn bối không dám, hôm nay được diện kiến tiền bối, thực là vinh hạnh của vãn bối. Từ nay về sau, vãn bối nguyện đi theo tiền bối, dốc sức khuyển mã. Nếu tiền bối không ruồng bỏ, vãn bối quyết không rời đi!"
"Rất tốt!" Cửu Anh lộ vẻ hài lòng.
