Nếu là trước đây, nàng thi triển độn thuật như vậy, Nhật Viêm đừng hòng tìm ra tung tích của nàng, nhưng nay mảnh vỡ tinh không chỉ lớn chừng này, nàng có chạy cũng chẳng xa được, thế nên Nhật Viêm chỉ cần thần niệm quét qua, liền cảm nhận được khí tức của Lục Diệp và Tô Yên, toàn thân hóa thành một đạo kim quang chói mắt, cuồng bạo truy đuổi.
Đồng thời, tiếng nói truyền vào tai Huyết Kiêu: “Bảo vệ Vô Nguyệt cẩn thận! Nàng chết, ngươi cũng phải chết!”
Trên Bạch Ngọc bình đài, Huyết Kiêu thần sắc đạm mạc, một bên, thân hình Vô Nguyệt cứng đờ, toàn thân bị một đạo dị bảo hình sợi dây phát ra ánh sáng trói buộc, không thể động đậy.
Nàng chợt sinh ra một cảm giác cực kỳ bất an, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Huyết Kiêu.
Tuy nàng cho rằng Huyết Kiêu không thể nào thiếu sáng suốt đến mức bất lợi cho mình vào lúc này, nhưng cảm giác nguy hiểm kia lại là có thật.
