Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Yên nâng cây trường cung trong tay, vẻ mặt ngưng trọng chưa từng có.
Nhật Viêm đang nhanh chóng tiếp cận, khí cơ sắc bén đã khóa chặt phương vị này, chỉ chờ gã đến nơi là sẽ giáng xuống một đòn sấm sét.
Tô Yên lại không hề hoảng loạn, đạo lực toàn thân bắt đầu cuộn trào, cùng lúc đó, sắc mặt Lục Diệp cũng hơi ngưng lại, bởi vì tốc độ hao tổn đạo lực trong cơ thể hắn… có chút nhanh!
Chỗ đạo lực này đều do Tô Yên mượn đi, phối hợp lâu như vậy, Lục Diệp cũng đã sớm quen.
Nhưng nếu nói trước kia khi bị mượn dùng, đạo lực trong thân biến mất chỉ như dòng suối nhỏ, thì giờ phút này lại như sông lớn gầm thét, hơn nữa còn có xu thế ngày càng dữ dội.
