Vân Sư Vọng đường đường là cường giả Hợp Đạo, giờ phút này lại như một đứa trẻ phạm lỗi, thần sắc bất an, lo lắng, tự trách hối hận.
Rõ ràng vừa mới đây, y còn cùng Thụ Lão nói cười vui vẻ, chớp mắt đã hoảng sợ đến mức này. Lục Diệp không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng an ủi: "Tiền bối chớ hoảng, bất luận xảy ra chuyện gì đều có thể giải quyết, người hãy định thần lại!"
Vân Sư Vọng nhìn Lục Diệp, lại nhìn Thụ Lão, ý hối lỗi gần như muốn tràn ra khỏi khóe mắt: "Ta không nên trở về, ta là tội nhân của tinh không!"
Thụ Lão cũng nhận ra sự khác thường của y. Đừng nói Vân Sư Vọng là một cường giả Hợp Đạo, ngay cả Tinh Túc Nguyệt Dao, tâm tính cũng không đến mức yếu ớt như vậy. Dáng vẻ Vân Sư Vọng hiện giờ, hiển nhiên là tâm thần chịu phải đả kích cực lớn, nhất thời tâm cảnh bất ổn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có gì cứ từ từ nói." Thụ Lão an ủi. Thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lão lại kinh hô một tiếng: "Tinh Uyên Chi Môn ở Phổ Linh tinh hệ lại mở ra, có ngoại địch xâm nhập!"
