"Haiz, chuyện này quả thật là do lão phu không giữ mồm giữ miệng, nhưng tình huống lúc đó ngươi không biết, Hoa Từ các nàng đau lòng khôn xiết, ta phải giải thích rõ ràng cho các nàng, cho nên có một số việc không thể không nói, ngươi phải thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của lão phu chứ." Thụ Lão dù sao cũng là bậc đức cao vọng trọng, không chịu nổi ánh mắt bức bách thế này của Lục Diệp.
Đúng như lão nói, ba năm trước Lục Diệp đột nhiên hóa thành một quả Phượng Hoàng Noãn, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả bản thân Thụ Lão nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Nhưng trên người Lục Diệp dù sao cũng có một đạo ấn ký Luân Hồi Thụ, cho nên lão đã hao phí một ít lực lượng để dò xét, lại nhớ tới nhiều năm trước Dương Thanh từng nói với lão một vài chuyện, cuối cùng mới đưa ra được phán đoán chính xác.
Nhưng Phượng Hoàng Niết Bàn thì lão cũng là lần đầu tiên được thấy, không chắc chắn tình hình sau đó sẽ thế nào, chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi Hoa Từ và những người khác.
"Thụ Lão vất vả rồi." Lục Diệp gật đầu, hắn nào có lòng trách tội Thụ Lão.
