Lục Diệp nhanh chóng ngẩng đầu, từ phương hướng đó truyền đến cảm ứng kỳ diệu của Tinh Uyên Chi Tử, hơn nữa khoảng cách đã rất xa, rõ ràng là Bội Lâm không biết đã dùng cách gì để thoát được một kiếp đang cấp tốc bỏ chạy.
Lục Diệp thầm cảm thán, quả không hổ là kẻ xuất thân từ một trong mười thành Hợp Đạo đỉnh cấp, thủ đoạn bảo mệnh này quả thật phi phàm. Hắn lúc này cũng đã phản ứng lại, kim sắc chiến giáp trên người Bội Lâm rõ ràng không phải là bảo vật phòng hộ, mà là một loại bí bảo cứu mạng.
Khi gã gặp phải nguy cơ trí mạng, món bảo vật này sẽ kịp thời phát huy tác dụng.
Trước kia ở tinh không, Lục Diệp cũng từng gặp qua bảo vật tương tự như con rối thế mạng, nói chung, giá trị của loại bảo vật này đều cực kỳ đắt đỏ, người thường căn bản đến thấy cũng chưa từng thấy, nhưng nếu Bội Lâm muốn có một món thì hẳn không phải chuyện khó.
“Mau đuổi theo!” Liêu sốt ruột hô, khó khăn lắm mới gặp được một kẻ địch có thuộc bảo, lại còn là một Tinh Uyên Chi Tử, đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.
