Ba bóng người nối đuôi nhau tiến vào.
Trong trung khu đại điện, nhìn Hợp Đạo Châu màu sắc tươi sáng trước mặt, Nguyên Hề mày giãn mắt cười, cất tiếng gọi: "Đại Đô Thống, mau ra tay, gã họ Triệu kia dường như sắp trở về rồi."
Liên đứng một bên, đôi mắt đẹp không rời khỏi Lục Diệp, trước đó nàng đã nghe Nguyên Hề kể về sự thần kỳ trong thủ đoạn của Lục Diệp, đã sớm muốn tận mắt chứng kiến, tự nhiên không muốn bỏ lỡ.
Lục Diệp gật đầu, bước tới, không chút do dự giáng một quyền vào Hợp Đạo Châu.
Hợp Đạo Châu sáng chói vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ bé, chưa đợi vô vàn mảnh vụn kia ẩn vào cõi hư vô, Lục Diệp đã nâng tay, khẽ nắm lại.
