Đại Đô Thống phủ, Lục Diệp lòng tràn đầy mong đợi trở về, vừa vào phòng đã nhận ra có điều không ổn.
Trên chiếc giường lớn mình chưa từng dùng tới, một tấm màn sa hồng bao phủ, trong sương khói mờ ảo, có bóng hình yểu điệu đang nằm nghiêng, một tay chống má nhìn về phía hắn.
Xung quanh còn phảng phất một luồng khí tức mê người.
Lục Diệp đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn bóng hình mờ ảo phía trước.
“Diệp ca ca… huynh về rồi.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào của U Điệp vọng tới, cực kỳ quyến rũ.
