Nhưng nàng lại không cách nào chia đường rẽ lối với Lục Diệp, càng không muốn ở lại đây chịu đựng dày vò, cho nên nàng phải cùng Lục Diệp đi lên, như vậy mới có thể nắm rõ tình hình bên Lục Diệp hơn, tiện cho việc đưa ra phán đoán vào thời điểm thích hợp.
Nếu Lục Diệp không may tử trận, nàng nhất định sẽ lập tức lui về tầng cuối cùng của Tháp Thời Gian, rồi cầu nguyện những kẻ kia đừng đến tìm mình.
“Cũng được!” Lục Diệp gật đầu, khẽ búng ngón tay, một giọt bảo huyết lấp lánh như hồng ngọc bay về phía Bát Vĩ: “Giữ lấy vật này, ngươi có thể cảm ứng được vị trí và động tĩnh của ta bất cứ lúc nào.”
Bát Vĩ vươn tay đón lấy, thần sắc có chút kỳ quái, nhưng vẫn khẽ gật đầu, trịnh trọng cất giọt bảo huyết này đi.
Lục Diệp không nói thêm gì, lướt người bay về một hướng.
