Theo lẽ thường, Lục Diệp không cần làm vậy, thiên phú thụ đã là đạo cơ, cũng là đạo cốt, nhưng suy cho cùng, thiên phú thụ không phải là một bộ phận trên cơ thể hắn.
Hắn có thể điều khiển đạo lực ngày nay cũng toàn là nhờ công của thiên phú thụ, không được xem là Đạo Cảnh theo đúng nghĩa.
Vì vậy, hắn cảm thấy mình vẫn nên làm theo quy củ thì hơn.
Tinh khí thần chậm rãi cuộn trào, rót vào đạo hỏa, đạo hỏa huyễn cảnh kia chợt bùng cháy vô cùng mãnh liệt. Nếu nói đạo hỏa ban đầu chỉ là một đốm lửa nhỏ, thì giờ phút này đã hóa thành một hỏa cầu lớn.
Lục Diệp khẽ sững sờ.
