Trong căn nhà tranh, trên giường gỗ, Tiểu Điệp khóc lóc giãy giụa.
Tên sơn tặc độc nhãn cười ha hả, một tay bóp chặt cổ Tiểu Điệp, hạn chế động tác của nàng, một tay xé rách y phục trên người nàng, chỉ vài cái đã lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.
Tiểu Điệp lòng như tro nguội, ngay lúc này, một bóng đen bỗng nhiên đứng sau lưng tên sơn tặc.
Trước khung cửa sổ, dưới ánh trăng, bóng đen kia như lệ quỷ đòi mạng mang theo hơi thở tanh tưởi ẩm ướt của máu.
"Phu quân!" Tiểu Điệp nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, trong mắt bộc phát vẻ mừng rỡ.
