"Không được!" Lục Diệp lắc đầu, vành mắt đỏ hoe, "Nàng sẽ khỏe lại thôi, ta chữa thương cho nàng."
Tiểu Điệp cười thê lương: "Không cần đâu, nói với ta thêm vài câu đi." Giọng nàng dần yếu ớt, nhỏ như muỗi kêu.
Mi mắt từ từ khép lại, bàn tay đang vuốt ve gương mặt Lục Diệp cũng buông thõng xuống.
"Tiểu Điệp?" Lục Diệp khẽ gọi, bên tai dường như vang lên tiếng đáp quen thuộc: "Ta đây, Diệp ca ca!"
Nhưng gió lạnh thổi qua, đó lại chỉ là ảo ảnh.
