Lục Diệp không khỏi đau lòng.
Trong chiến đấu, hắn có thể ra tay tàn độc với kẻ địch, cho dù là những nữ tu yểu điệu mềm yếu kia thì trong mắt hắn cũng chỉ là một Tinh Uyên tệ di động mà thôi.
Nhưng chúng sinh trong giới vực này chung quy chỉ là phàm nhân, ngay cả tu hành cũng chưa từng tiếp xúc, vẫn sống trong thế giới của riêng mình, tường hòa an lạc, tư tưởng đơn thuần có lẽ vẫn đang mơ tưởng về tương lai tốt đẹp, lại hoàn toàn không hay biết tai ương hủy diệt đang từng bước đến gần.
Nghĩ lại, đôi khi sự vô tri chưa hẳn đã là chuyện xấu…
Khi màn sương hỗn độn kia nuốt chửng giới vực này, có lẽ toàn bộ sinh linh trong đó đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
