Tinh Uyên Chi Môn tuy đã đóng lại, nhưng không gian nơi đây rõ ràng không ổn định, thỉnh thoảng lại có những gợn sóng lan qua, tựa như có thể mở ra lần nữa bất cứ lúc nào!
So với lần trước Lục Diệp tới đây dò xét, tình hình này rõ ràng nghiêm trọng hơn nhiều. Lần trước Lục Diệp tới, Tinh Uyên Chi Môn biến mất ngay trước mắt hắn nhưng không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vân Sư Vọng đang khoanh chân ngồi tại đây, thần sắc suy sụp xen lẫn chút day dứt.
Phát giác Lục Diệp đã tới, Vân Sư Vọng quay đầu nhìn lại.
“Tiền bối.” Lục Diệp tiến lên.
