“Ta không cảm nhận được khí tức của Phượng tộc nào khác.”
“Nàng không đến, nhưng chúng ta có thể mang thuộc bảo về giao cho nàng, ta có thể nhân danh ý chí của Tinh Uyên mà thề.”
Minh Nguyệt Luân nói: “Ta từng sinh ra vài hài tử, nhưng đây là đứa ta dồn nhiều tâm huyết nhất, cho nên ta càng muốn tự tay tìm cho nó một chủ nhân thích hợp. Phượng tộc mà ngươi nói có lẽ rất tốt, nhưng đã không đến thì xem như đôi bên vô duyên.”
“Tiền bối.” Lục Diệp sốt sắng, “Mong người suy xét lại, hài tử của người đi theo một Phượng tộc tuyệt đối sẽ không thiệt thòi đâu. Phải rồi, vị Phượng tộc kia chính là Tinh Uyên Chi Tử, tiền đồ vô lượng!”
“Nếu là Tinh Uyên Chi Tử thì lại càng không thể trở thành chủ nhân của hài tử ta.”
