Càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn là Côn Lệ lại tỏ ra vô cùng hân hoan, vỗ vai Lục Diệp cười nói: “Tốt, tốt! Thuộc bảo đã vào tay chưa?”
Lục Diệp lắc đầu.
Nếu chỉ có một mình Côn Lệ, hắn đã chẳng giấu giếm điều gì, nhưng vì có người ngoài ở đây nên hắn không tiện nói nhiều.
Hơn nữa, hắn cũng không tính là nói dối, thuộc bảo quả thật không ở trong tay hắn. Dù trước đó đã giành được, nhưng cuối cùng lại tặng cho Tô Vân.
“Không giành được cũng không sao, coi như đi một chuyến mở mang tầm mắt.” Côn Lệ lên tiếng an ủi, “Nếu muốn thuộc bảo, sau này bảo Lão Tần tìm cho ngươi một món là được, hắn lắm đường nhiều mối.”
