“Vào Tuyết Nguyên rồi thì đừng tùy tiện vận dụng thần niệm của bản thân. Tình hình ngoại vi còn đỡ, càng vào sâu bên trong, cái giá lạnh đặc biệt kia là thứ mà thần niệm của bất kỳ ai cũng khó lòng chống lại.” Nguyên Hề thần sắc nghiêm nghị dặn dò.
Lục Diệp nghe vậy liền vận dụng thần niệm thử một phen, lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo vô hình bao trùm lấy thần niệm của mình, khiến hắn bất giác rùng mình một cái.
Phản ứng của những người khác đều như vậy, hiển nhiên là bị lòng hiếu kỳ thôi thúc nên cũng thử một phen.
“Đại nhân, vì sao lại như vậy?” U Điệp hỏi.
Nguyên Hề lắc đầu: “Không rõ, chỉ có lời đồn rằng, Tuyết Nguyên thật sự, thần niệm không thể dò xét. Khi kỳ quan này chưa vỡ nát, bất kể thần niệm mạnh mẽ đến đâu, một khi rời khỏi cơ thể đều sẽ bị giá lạnh nghiền nát.”
